Gii thiu thi phm “Bui Sáng Ph Đnh” ca Như Quỳnh de Prelle

 

 

Tôi ít khi quan tâm đến các trường phái thơ, tôi ch cm nhn s mi l, bt ng… có th làm ta làm ngc nhiên, thng tht. Và ni đau. Và nim nh tiếc. Mi nhà thơ, thm chí mi bài thơ là mt trường phái, mt nim riêng, mt hnh phúc. Nếu bn không làm được điu đó, bn không phi nhà thơ.

Kiu Maily là c mt tri nh tiếc. Nguyn Thuý Hng là ngn núi la đang tìm cách phun trào. Và Như Quỳnh de Prelle là mt người đàn bà đi lc vào thiên thu, kh di, đơn đc, đau kh, tuyt vng và nghi hoc.

ngoài kia

đoàn người kéo tôi đi

gia trng xoá

hàng cây rung rung

trên cao nhng bóng hình

choàng vào nhau

*

trên va hè bên phi

tôi đi ngược li

trên va hè bên trái

tôi đi ngược li

có nhiu lúc tôi đng yên im lng

có lúc tôi r sang vch trng đi b

gia nhng hàng xe ni nhau

tôi dng li

cho đến khi

trên đường không còn ai na

Như Quỳnh đi đâu vy?

Có l t nh nàng là cô bé hay đi lc. Vì tò mò như Alice. Hay vì mun tìm mt người yêu? Mt k yêu không h biết phn bi, ch ban tng, vut ve, ôm p… nhưng cô đã gp mt thiên nhiên dng dưng, vô cm.

Gió đến và đi

ngược chiu nhng cơn bão

chy xuôi trên nhng dòng sông

nhng cánh chim rét mướt ca mùa đông

bếp la hng

nhng cành thông đang rc cháy hết mùa

Như Quỳnh hay Kiu Maily có th t nhn mình thuc trường phái “Tân Hình Thc” cũng như Nguyn Thuý Hng luôn hung hãn như mt cơn đa chn… nhưng vi tôi, thì các nàng là thi  s, nhng trang thc n yu điu mun dùng ngôn ng ca mình gi đến đng loi nhng “ngm ngùi Kiu Maily” nhng “n c Thuý Hng” hay nhng “cô đơn giá lnh Như Quỳnh de Prelle”.

BUI SÁNG PH ĐNH ca cô c thnh thong dn tôi đến nhng trm xe đin c tích trên tuyến đường Louvain – Bruxelles cách đây hơn 20 năm, và cũng lm khi đưa tôi v mùa thu ca Jacques Prévert:

Et le vent du nord les emporte,

Dans la nuit froide de l’oubli.

Tu vois, je n’ai pas oublié,

La chanson que tu me chantais…

Et la vie sépare ceux qui s’aiment,

Tout doucement, sans faire de bruit.

Et la mer efface sur le sable,

Les pas des amants désunis.

(Les feuilles mortes)

Đó là mt Prévert lãng mn c đin. Như Quỳnh thì hin đi hơn. Và nhìn ngm thiên nhiên bng đôi mt khô héo hơn, lnh lo hơn. Cô không thưởng thc v đp ca thiên nhiên, không hưởng th nó. Cô tan chy vào nó, v vn trong nó. Và chết.

trong nhng ngày bun tôi chui vào

mt chiếc hòm dài 2 mét nhm mt

li lng yên đ làm mi bn

thân và suy nghĩ dn vt lâu

nay tn ti mà không gii thoát

trong nhng ngày bun tôi là tôi.

Nếu như có v thin sư nào thy mình hoá thân thành đám mây bay qua rng trúc, thành con chn nm chết trên phiến đá đen, thì dường như có lúc Quỳnh cũng thy mình đang hoá thch. Đó là điu rt d thương ca mt người đàn bà mà l ra phi đang k lông mày, tô son đánh phn.

Prévert k chuyn yêu đương thành “nhng bước chân chia lìa ca đôi tình nhân, b sóng bin xoá nhoà trên cát (Et la mer efface sur le sable, Les pas des amants désunis) còn Như Quỳnh thì nghit ngã hơn nhiu:

người đàn bà nói vi người đàn ông bên

vài năm na, nếu không hnh phúc

em s nm dưới gc cây kia trong rng như ước nguyn

anh đng quên

băng tan trên mt h

nước trong nhìn tn đáy

nhng r cây xù xì

nh màu phong đ va đi qua.”

Đc Như Quỳnh, tôi như gp mt người đàn bà đang thn th trên b bin vi khuôn mt xa l, lc đường:

tôi là tôi nên tôi k tôi

trôi đi trôi li qua ngày này

tháng kia như vy đó đ trn

đi nhng ni nim nui tiếc nguôi

ngoai dn tâm trng ca nhng ngày

đến tháng trong nhng ngày bun tôi

im lng như nhng bông hoa trong

bình gm ri héo dn gc xung

Ngun ci ca “ni cô đơn Như Quỳnh” là đâu?

Tôi không nghĩ đó là chuyn đi tư. Tôi nghĩ đó là thân phn con người, là Meursault ca Camus, là Alexis Zorba ca Nikos Kazantzakis. Nhưng Meursault không khóc, Zorba thì trước khi chết đã bu vào song ca s, nhìn vào dãy núi xa mà cười hí lên như nga. Còn Như Quỳnh thì khóc. Đó là điu rt d thương ca mt cô gái. Tôi cũng nhiu ln khóc khi nhìn nhng con mèo con b b rơi trên b sông đói lnh. Đó không phi là “yếu đui”. Đó là mt cách phn kháng v s phi lý ca kiếp phù du.

Đó là triết hc hin sinh. Là tư tưởng vĩ đi nht, không gì sánh ni. Là th triết lý đã hin hu t khi con người đu tiên chng kiến cái chết ca đng loi mình cách đây hàng triu năm (ch không phi đi đến  Kierkegaard , Nietzsche  hay Sartre). Triết lý hin sinh bàng bc trong thơ Đường, trong Nam Hoa Kinh, trong tư duy ca Thích Ca Mâu Ni Pht.

ni bun ca tôi

như mt bài thơ b xoá

b ăn cp

hay mt tách trà rơi xung

tuyết mn

và đàn chim c lượn mãi trên tri khuya

người ta không tìm nhau na

vô vng ri.

Người đàn ông lm lũi gia đêm khuya

Trên bến tàu không người

nhng bông hoa ngoài vườn im lìm

ch chết trước đông sang

Thơ Như Quỳnh là mt cơn hong ht ngân dài trong không gian và c trong thi gian, là cái rùng mình lnh but ca k đc hành, mt mình đi lc gia đng trng, s hãi khi cht nghe con chim l kêu khan lúc mt tri sp ln.

Quái cm đ khoáng dã

Nht lc, khng hành nhân . (thơ Gi Đo)   

Ngày 21/6/2018